Kết quả 1 đến 8 của 8
  1. #1
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Tủ ướp rượu vang 100 chai Alaska JC100| JC-100



    Tủ ướp rượu vang 100 chai Alaska JC100| JC-100
    Tủ rượu ALASKA JC-100 (bảo quản 100 CHAI)

    Giá bán: 14.500.000 VNĐ

    Tủ ướp rượu vang 100 chai Alaska JC100| JC-100


    Tính năng:
    - Bảng điều khiển nằm trên cửa kính của tủ, rất dễ dàng cài đặt nhiệt độ và xem nhiệt độ hiển thị.
    - Trong tủ có một đèn. Bạn có thể bật/tắt đèn bằng cách sử dụng nút điều khiển ánh sáng.
    - Các kệ hoàn toàn có thể điều chỉnh cho phù hợp với hình dạng chai rượu vang với kích cỡ khác nhau.
    - Các kệ được thiết kế với một điểm dừng nhằm ngăn chai rượu bị rơi ra khỏi tủ trong quá trình đặt rượu vào.
    - Sản phẩm được trang bị khóa an toàn tự động để ngăn chặn hoạt động không chủ ý của người khác như trẻ em, người thiểu năng…
    - Thay đổi giữa độ F và độ C: có thể chọn nhiệt độ hiển thị theo ý thích (độ C hay độ F) bằng phím cài đặt nhiệt độ trên bảng điều khiển
    - Hoạt động bằng block máy, gas R600a.
    - Tủ có 12 kệ, có thể chứa được 100 chai rượu. Chất liệu kệ: phía trong kệ là dạng lưới bằng inox, mặt ngoài kệ bằng gỗ.
    - Có đầy đủ tính năng của tủ rượu thông thường.
    Thông số kỹ thuật:
    - Dung tích: 275 lít
    - Kích thước: 595x590x1415mm
    - Nhiệt độ: 5oC-18oC
    - Công suất tiêu thụ: 0.8kw.h/24h
    - Công suất: 120W
    Tủ ướp rượu vang 100 chai Alaska JC100| JC-100
    Giao hàng tận nơi, miễn phí vận chuyển nội thành, Hà Nội, Đà Nẵng.
    (Giá Hà Nội, Đà Nẵng cao hơn, vui lòng gọi để biết thêm chi tiết)
    Mua hàng liên hệ:
    CÔNG TY TNHH NHÂN TÂM
    Địa chỉ: 141B Tây Thạnh, P. Tây Thạnh, Q. Tân Phú
    Điện thoại: 54087095 - 54087100 - Fax: 54087096
    Website: banmaylanh.com
    Hotline: 0938.101.921

    Rao vặt cùng chuyên mục:

    • » Dịch vụ sửa điều hòa tại Hưng yên
    • » Sửa điều hòa tại nhà Hà Nội chuyên nghiệp
    • » Việc*bảo dưỡng Chiller tại Bắc Ninh
    • » 12 kinh nghiệm sử dụng điều hòa sao cho bền nhất
    • » Hướng dẫn lắp đặt điều hòa tủ đứng đúng kỹ thuật nhất
    • » Vách thạch cao, Trần thạch cao tại Bắc Ninh
    • » Đóng trần thạch cao tại Bắc Ninh
    • » Trung tâm bảo dưỡng điều hòa ở đâu tốt nhất tại Hưng Yên
    • » Quy trình chuẩn dịch vụ sửa điều hòa tại Hưng Yên
    • » Nạp gas điều hòa tại nhà giá rẻ

  2. #2
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    CÂU CHUYỆN VỀ BA NGƯỜI THẤY VĨ ĐẠI

    Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo, sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?”
    Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta. Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: “Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với một tên trộm.”

    Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: “Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!” Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: “Có trộm được gì không?” và ông ta đều đáp: “Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ”. Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.

    Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này.
    Tủ ướp rượu vang 100 chai Alaska JC100| JC-100
    Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: “Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!”

    Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng đó là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất.

    Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gửi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng bằng hành động.

    Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến dã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: “Con tự thắp cây nến này phải không?” Đứa bé đáp: “Thưa phải.” Đoạn ta hỏi: “Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?”

    Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: “Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?”

    Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình. Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật.

  3. #3
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    BÀ LÃO BÁN RAU
    Ăn rau không chú ơi ?
    Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

    – Ăn hộ tôi mớ rau…!

    Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
    – Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
    – Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
    Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
    Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
    – Rau này bà bán bao nhiêu?
    – Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.
    Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
    – Sao chú mua nhiều thế?
    – Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

    Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
    Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ…

    – Nghĩ thế đủ rồi đấy!

    Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
    Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

    Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
    Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

    Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
    – Bà bán rau chết rồi.
    – Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.
    – Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.
    – Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

    Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
    Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia.

    Gã không ngờ!

  4. #4
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Tủ ướp rượu vang 100 chai Alaska JC100| JC-100
    Vết sẹo
    Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.


    Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên
    bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề
    ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo
    lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi
    mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
    Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp
    tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu
    hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được
    mẹ mình nói chuyện với cô giáo.


    “Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?” Cô giáo của cậu hỏi.
    Người mẹ trả lời, “Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.
    Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là
    tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống
    người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng
    thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con
    tôi.”


    Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. “Vết sẹo này không
    chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều
    mình đã làm.”
    Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng
    tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành
    cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.

  5. #5
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Còn nhiều sản phẩm khác, khách hàng tham khảo thêm Website: BANMAYLANH.COM để lựa chọn sản phẩm phù hợp với nhu cầu nhé

  6. #6
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Cô gái ở cửa hàng bán đĩa
    Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.
    Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là "tình yêu từ ánh mắt đầu tiên".
    Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.
    Cô gái ngẩng lên hỏi:
    - Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.
    - Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...
    Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.
    - Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.
    Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.
    Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.
    Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.
    Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.

    Vài ngày sau...
    ‘Reeeeng!...'
    Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:
    - Alô?
    Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.
    - Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.
    Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.
    Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.
    Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.
    Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi "Chào anh, anh dễ thương lắm - Jacelyn".
    Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa. Lại thêm một mảnh giấy ghi: "Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn".
    Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

  7. #7
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Mẹ ơi! Con đồng tính
    Ngày cậu chào đời, bố và mẹ mừng đến rơi nước mắt. Bố ôm con trai còn đỏ hỏn, xuýt xoa không ngừng:

    “Vậy là có người nối dõi tông đường rồi!”

    Mẹ cười cười, không nói chỉ nhìn con đang ngủ trên tay bố bằng ánh mắt thương yêu.

    Tuy mới sinh, nhưng mọi người đã nhận thấy rõ cậu xinh xắn giống con gái. Đến nỗi, họ hàng vào bệnh viện thăm cứ ngỡ đứa trẻ là công chúa chứ không phải hoàng tử.

    “Chà, lớn lên chắc thằng này xinh gái lắm!”

    Câu nói đùa của bà dì chẳng hiểu sao khiến lòng mẹ xuất hiện nỗi bất an mơ hồ. Ừm, chỉ một chút thôi.



    Được một tuổi mấy, nét đẹp kỳ lạ nơi cậu rõ hơn qua đôi mắt to hai mí, chân mày đen dài thanh tú, sóng mũi thon và bờ môi chúm chím như nụ hoa. Đặc biệt, gò má cậu lúc nào cũng ửng hồng.

    Mấy cô dì chú bác hai nhà thay nhau ẵm bồng cậu liên tục. Có lẽ họ thấy thích thằng cháu “dễ thương quá chừng” này.

    Còn mẹ, tất nhiên vẫn yêu con trai nhất nhưng nỗi bất an cứ nằm mãi trong lòng.



    Ba tuổi hơn, cậu mới bắt đầu bập bẹ nói và đi được vài bước. Rồi điều khác thường đã xảy ra… Cậu thích mặc những chiếc váy đủ màu của em gái họ cùng tuổi. Đã vậy, cậu còn xỏ đôi chân nhỏ xíu vào chiếc giày cao gót của dì. Thấy thế, mọi người nảy ra một trò đùa nghịch. Họ mặc váy, mang giày búp bê cho cậu. Trong khi những người nọ vỗ tay rần rần vì cậu đứng e thẹn như công chúa thì mẹ lặng lẽ ở góc phòng nhìn con trai đang điệu đà. Hôm đó, không ai nhận ra nỗi lo lắng thoáng qua trên mặt mẹ.



    Hai năm nữa trôi qua, đến lúc cậu vào học mẫu giáo. Mẹ mua cho cậu nhiều bộ đồ đẹp như áo thun, quần jean, quần short hoặc bộ sĩ quan không quân rất cá tính. Sáng mẹ đưa cậu đến trường, chiều lại đón về. Tuy nhiên, mẹ lấy làm ngạc nhiên vì sao cậu không thay đồ mới. Thường, trẻ em mẫu giáo có hai bộ mặc vào sáng và chiều.

    “Sao con mặc áo y chang buổi sáng vậy?” – Mẹ ân cần hỏi.

    Cậu im lặng khá lâu, tính cậu từ nhỏ đã trầm, mới ngước nhìn mẹ đáp:

    “Con không thích những quần áo đó. Con thích mặc váy như các bạn nữ. Mẹ ơi, sao con lại không được mặc như thế?”

    Câu hỏi ngây thơ của cậu khiến mẹ sững người trong chốc lát. Đôi mắt đảo liên tục, mẹ không trả lời con… Chiều hôm ấy, mẹ chẳng nói gì ngoài việc nắm chặt tay cậu, chậm rãi đi về nhà trong lặng lẽ.

    Tuần nào, cậu cũng được nhận phiếu bé ngoan. Lúc đưa sổ cho mẹ, cô giữ trẻ nói:

    “Cháu ngoan lắm chị ạ. Không bao giờ chạy nhảy, quậy phá, chọc ghẹo con gái như mấy em nam khác. Cháu luôn im lặng nhìn bạn bè hoặc có khi là chơi trò búp bê, làm cô giáo.”

    Đối diện, mẹ chỉ biết cười cười.



    Cậu vào lớp một vẫn với bản tính khép nép, nhu mì đó. Cậu ngại giao tiếp và hay lúng túng trước con trai. Cậu hầu như không có bạn. Cứ chiều về nhà là cậu lầm lũi lên phòng làm bài tập chứ không la cà phá phách – việc làm vốn có của của một thằng bé nhỏ tuổi. Thậm chí, bố còn sợ con bị tự kỷ nên bảo mẹ đưa đi khám. Bác sĩ xem qua hồi lầu rồi nói chẳng có dấu hiệu của chứng tự kỷ chỉ là cậu “quá hiền” thôi.

    Bố thở phào nhẹ nhõm. Riêng mẹ, lo vẫn cứ lo.



    Năm cậu mười tuổi, bố đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Mẹ và cậu ôm nhau khóc hết nước mắt. Nhờ họ hàng hai bên khuyên nhủ, sau cùng, cả hai cũng đứng dậy, tiếp tục sống. Nhà chú khá giả, hứa sẽ chu cấp tiền nuôi cậu đến mười tám tuổi. Dẫu vậy, mẹ vẫn muốn tự mình nuôi con nên mở cửa tiệm tạp hoá nhỏ, đồng thời nhận làm hoa. Cậu cũng giúp mẹ. Tuy là con trai nhưng cậu làm khéo và nhanh hơn cả mẹ. Đôi tay thon dài cứ thoăn thoắt…

    Người cô thỉnh thoảng ghé thăm, thấy cháu trai cặm cụi làm hoa, liền bảo đùa:

    “Lớn lên chắc nó làm dâu được.”

    Chỉ có mẹ mới biết câu nói ấy là đùa hay thật vì hiểu rõ, niềm vui khi làm hoa của cậu.



    Lên cấp II, cậu càng ra dáng “thiếu nữ” hơn. Đi đứng chậm rãi, nói năng nhỏ nhẹ, từ tốn đồng thời, cậu cũng nhận thấy cảm xúc khác lạ trong bản thân. Thay vì chú ý các bạn gái thì cậu lại… quan sát các bạn nam. Thậm chí vài lần, cậu còn đỏ mặt trước thằng bạn cùng lớp. Cứ thế, cho đến ngày kia, cậu phát hiện ra con người thật của mình. Và, cậu quyết định tỏ bày với mẹ.

    Thật sự rất khó khăn để cậu nhìn thẳng vào mẹ rồi nói:

    “Mẹ ơi! Con đồng tính!”

    Đối diện, mẹ bất động rất lâu. Và vài phút sau, đôi mắt không chớp có đôi chút bần thần đó dịu lại. Vốn dĩ đã hiểu điều này từ lâu nên mẹ nở nụ cười, trả lời duy nhất một câu:

    “Mẹ biết!”

    Ban đầu từ ngạc nhiên rồi tiếp đến là bật khóc, cậu ôm chặt lấy mẹ, nức nở.

    Dần dà, bạn bè trong lớp bắt đầu xì xầm về cậu. Tính cách thật của mỗi người không thể che giấu mãi. Họ biết cậu đồng tính và bắt đầu chọc ghẹo. Những trò đùa ghép cặp quá đáng xuất hiện khiến cậu mặc cảm và tự ti.

    Mỗi chiều đi học về, cậu thường tâm sự với mẹ. Lúc nào, mẹ cũng lắng nghe với gương mặt dịu dàng.

    “Đừng lo! Mẹ luôn ở đây!”

    Đó là câu mẹ vẫn nói với cậu.

    Buổi sáng, cứ hễ ra khỏi nhà đi chợ là mẹ lại thấy những người hàng xóm xầm xì to nhỏ. Mẹ buồn nhưng không nói vì biết họ đang bàn về chuyện con trai mình. Nhiều lần, họ còn hướng cái nhìn đầy khó chịu vào mẹ. Thỉnh thoảng, có vài người vẫn hay hỏi han đến cậu đồng thời tặc lưỡi, thở dài tỏ ra thông cảm cho mẹ. Lòng nặng trĩu nhưng sợ cậu biết sẽ càng buồn thêm nên mẹ không hé miệng một lời nào.

    Nhiều lúc quan sát cậu cặm cụi làm hoa hay đan giỏ là tim mẹ thắt lại bởi ý nghĩ sau này con mình sẽ ra sao? Nhưng rồi nỗi lo lắng chất chồng ấy biến mất nhanh chóng khi mẹ bắt gặp nụ cười trìu mến trên môi cậu.

    Gương mặt hiền lành của cậu đã cứu rỗi trái tim người mẹ mà sâu thẳm bên trong vẫn cảm thấy đôi chút buồn tủi khi con mình đồng tính.

    Ngày qua ngày, có những buổi sáng, khi vô tình thấy vài người hàng xóm nhìn mình chằm chằm vẻ kỳ thị là cậu liền cúi đầu, tránh né. Thế nhưng khi ấy, mẹ đã đến bên cạnh, siết chặt đôi vai cậu, mỉm cười rồi hai người cùng rảo bước.

    Không lời nói nào, chỉ duy nhất hành động nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ từ mẹ đã khiến cậu xúc động tận cùng.



    Chuyển qua cấp III, cậu càng khép nép thu mình hơn. Cậu ít giao tiếp nên không có bạn bè nhiều. Vẫn còn vài người mang cậu ra trêu đùa. Cho đến ngày kia, cậu gặp được người đó.

    Là cậu bạn cùng lớp, ngồi sau cậu. Cậu ấy tốt bụng hay giúp đỡ mọi người. Và cậu ấy thường quan tâm, hỏi han thậm chí vài lần mua bữa sáng cho cậu. Dần dà, cậu thích người này lúc nào không hay.

    Thế nhưng tình cảm tốt đẹp chẳng thể kéo dài vì lời đồn và những tiếng cười thì thầm. Sau cùng, cậu bạn kia chịu không nổi nên xin chuyển lớp. Mối tình đầu của cậu kết thúc với một phần trái tim bị đánh mất.

    Khi nghe cậu vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện, mẹ chỉ ôm cậu rồi thì thầm vào tai:

    “Không sao! Vẫn còn mẹ!”

    Câu nói yêu thương ngắn ngủi ấy càng khiến cậu khóc lớn hơn.



    Nhờ chăm chỉ học tập, cậu đỗ vào trường đại học y. Mẹ mừng lắm. Bước qua lứa tuổi mười tám, cậu trở nên chững chạc, điềm đạm. Lớn lên, người ta hiểu biết hơn, nhờ vậy mà những trò đùa hay chọc ghẹo không còn nữa. Dù thế, người khác vẫn ngần ngại khi tiếp xúc với cậu. Một số bạn bè đồng trang lứa còn tỏ ra khinh miệt. Nhưng, cậu không quá quan tâm vấn đề ấy nữa, chỉ lo chuyên tâm học hành.

    Rồi, vào buổi chiều trong thư viện, cậu tình cờ gặp anh. Anh học trên cậu hai lớp, rất thường vào thư viện đọc sách. Vì cả hai cùng cầm chung cuốn luận án nên ngẫu nghiên trở thành bạn. Anh hay lo lắng, hỏi han, chăm sóc cậu. Thỉnh thoảng, anh cũng tâm sự: từ nhỏ đã không thể thích con gái! Vào lúc đó, tự dưng, tim cậu loạn nhịp…

    Buổi sáng nọ, anh bất ngờ ôm cậu và nói lời yêu.

    Cậu về nhà, ôm chầm lấy mẹ, hớn hở khoe với tâm trạng vui sướng. Vỗ nhẹ lưng con, mẹ mỉm cười nói khẽ:

    “Tốt quá rồi!”

    Chẳng hiểu sao, nghe thế, mắt cậu đỏ hoe.

    Nhưng niềm vui kéo dài không lâu vì bố mẹ anh kịch liệt phản đối. Thậm chí, họ còn thốt ra những lời nói khiếm nhã với cậu khi anh mời cậu về nhà chơi.

    Chẳng những thế, bố mẹ anh còn tìm đến tận nhà, vừa trách mắng vừa miệt thị cậu lẫn mẹ. Dù uất ức lắm nhưng cậu không biết làm gì ngoài việc đứng lặng im để mặc những dòng lệ rơi dài. Còn mẹ, cũng chẳng hề mở miệng nói lại bất kỳ điều gì. Mẹ chỉ ôm cậu, giấu nước mắt vào trong lòng.

    Dẫu tiếng sỉ vả rất lớn, làm ồn ào cả khu nhà xung quanh nhưng cậu vẫn nghe giọng mẹ đứt quãng khi áp đầu vào bờ ngực thổn thức của bà:

    “Mẹ xin lỗi!”

    Anh biết chuyện liền tìm đến nơi, không ngừng nói xin lỗi với mẹ con cậu. Khi nhìn sâu vào đôi mắt hiền hậu nhưng đau buồn của người phụ nữ đó, anh đã mỉm cười bảo rằng: nhất định, anh sẽ không rời bỏ cậu và sẽ làm cho bố mẹ chấp nhận chuyện tình này. Tuy rất nhanh nhưng anh thấy, từ đáy mắt bà sáng bừng lòng biết ơn vô hạn…



    Mặc người ta nói gì, anh vẫn yêu cậu. Bố mẹ anh càng phản đối quyết liệt thì hai người càng không từ bỏ. Nhất định, họ sẽ cùng nhau vượt qua… Thế rồi, đúng lúc ấy, mẹ cậu đột ngột đổ bệnh. Thương mẹ, cậu chăm sóc bà cả ngày lẫn đêm, không rời nửa bước. Còn anh, cứ cách vài ngày lại đến thăm. Nhưng sức khoẻ mẹ cậu ngày một yếu hơn.

    Vào buổi sáng mùa đông, mẹ gọi cậu và anh lại. Nhìn anh, mẹ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay, nở nụ cười nói:

    “Cám ơn vì đã chọn con trai bác!”

    Cậu lẫn anh đều bất động trong vài phút.

    Tiếp, mẹ quay sang cậu, ánh mắt luôn tràn đầy yêu thương ấy từ từ có nước:

    “Cho đến bây giờ, mẹ mới dũng cảm nói câu này: Mẹ yêu con, con trai!”

    Mắt đỏ hoe, cậu ôm lấy mẹ, khóc oà. Đó là buổi sáng đầu tiên, cậu không còn mẹ…

  8. #8
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    TÌNH MUỘN
    Người ta nói say rượu không tốt, thật sự là vậy, nó làm người ta hoan lạc và rồi … mất lý trí. Trúc đã rơi vào hoàn cảnh như thế đó. Giờ cô đang hứng chịu hậu quả, một thằng nhóc (mà cũng không biết chính xác là thằng hay con nữa) hình thành trong bụng cô.

    Trúc ghét trẻ con, nó phiền hà, lôi thôi và chán ngắt. Giờ thì cái sinh vật bé nhỏ không mong đợi đó đang dần lớn lên, sẽ chiếm lĩnh hết cái vòng eo con kiến của cô, nó làm cô thật sự khó chịu. Tuy nhiên, cô lại không trách nó, bởi cô biết nó vô tội, tội là do sự bất cẩn của cô, tội là ở ông bạn của cô.
    Hội là bạn – chính xác là bạn nối khố từ thời cô còn “truổng cời tắm mưa”, nhà gã sát vách nhà cô, mà nhà gã và nhà cô đều nghèo nên thân nhau là chuyện đương nhiên. Chính xác là Hội lớn hơn cô 3 tuổi, nhưng khi mà người ta chơi thân với nhau thì tuổi tác không phải là vấn đề quan trọng, họ vẫn mày tao như thường (đấy là cô suy từ bụng của mình thôi, chứ từ hồi vào cấp 3, Hội đã gọi cô bằng em rồi). Hội biết rõ cô cá tính như thế nào, nên cứ mặc cô muốn kêu sao cũng được, miễn cô vui. Giờ thì chính cái ông bạn khốn khiếp đó lại làm cho cô như thế này, cô bực hắn quá.
    – Em hả? anh vào được không?
    – Tôi không có mượn anh đến
    – Anh muốn nói chuyện với em thật mà
    – Tôi chẳng có gì để nói với anh, về đi
    – Thật ra thì hôm đó anh uống quá say, anh không…nên anh…anh không có ý chối bỏ trách nhiệm, anh mong em hiểu và cho anh được bù đắp…
    – Im ngay, anh sắp cưới Vân rồi, đừng phiền tôi, tôi chả cần anh trách nhiệm. Về lo cho gia đình anh đi.
    – Trúc à …
    Không để cho gã nói hết câu, cô tắt máy, khóa cửa. Cô cần thời gian để suy nghĩ, cùng lắm thì bỏ nó đi, mới ba tuần thôi mà.
    ***
    Anh yêu Trúc, yêu say đắm từ lần đầu nhìn em tinh khôi trong tà áo dài, với anh, Trúc là người tình, là người vợ duy nhất trong cuộc đời. Vậy mà em vô tư quá, em cứ song song bên đời anh, trêu ngươi anh, thậm chí là làm anh phát điên. Rồi hôm nay, khi em gọi cho anh đến một quán rượu, nhìn em đau khổ, hành hạ bản thân vì tình, vì cái thằng vớ vẩn nào đó, anh đã không kềm được lòng mình, anh dìu em về trong men say và niềm hân hoan khôn tả.
    Em trách anh vụ lợi, đê tiện hay gì cũng được, bởi nhìn em trong vòng tay kẻ khác là điều quá sức chịu đựng của anh. Em phải là của anh, bản chất một thằng đàn ông trỗi dậy mãnh liệt khi anh nghĩ đến điều đó. Để rồi giờ đây, sự lạnh lùng của em đã cho anh biết anh sai lầm. Việc chiếm đoạt ai đó không đem người ta lại gần hơn, mà đôi khi nó còn làm cho khoảng cách xa vời, có khi là mãi mãi.
    Hội đã mất ngủ kể từ đêm hôm đó, anh suy nghĩ thật nhiều, về Trúc, về Vân – người con gái được anh chọn để khỏa lấp hình ảnh của Trúc. Anh thật ích kỷ khi đã làm tổn thương cả hai cô gái, anh thật sự bối rối. Anh nhất định phải làm gì đó … nhất định.
    ***
    Trúc đột ngột hẹn Vân café, có vẻ rất nghiêm trọng, thái độ của Trúc làm Vân hồi hộp, trái lại với sự lo lắng của Vân, Trúc rất bình tĩnh, có phần cứng rắn:
    – Đến sớm vậy bạn, kêu gì chưa? Như cũ nhé.
    – Ừ, như cũ.
    – Ok, em cho chị hai café đen, ít đường.
    Trúc và Vân là bạn thời sinh viên, thân nhau nhưng tính tình lại trái ngược, trong khi Trúc sôi động, bộc trực thì Vân lại nhu mì, lặng lẽ. Thế mà họ lại có chung nhau nhiều sở thích, như bây giờ nè.. café đen ít đường.
    – Hú tao ra có chi hông?
    – Có, đám cưới mày, tao không dự được, tao ra Phú Quốc làm, tuần rồi mới có một dự án ngoài đó. Tao bị đì, không từ chối được. Đừng giận nhe.
    – Mày báo anh Hội chưa?
    – Lãng nhách, sao tao phải báo cho thằng chả, nói mày được rồi.
    – Mày với ảnh thân nhau mà, mày không báo ảnh buồn sao?
    – Mày buồn mới quan trọng, còn ổng thì có mày an ủi rồi, buồn khỉ gì! Khéo lo
    – Mày … không dự đám cưới của tao thiệt hả?
    – Thiệt, tao cũng buồn nhưng hết cách rồi em gái ….
    Café của Trúc & Vân chỉ có thế, cả hai trầm ngâm rồi từ giã. Vân biết tính Trúc, nói là làm, có khuyên cách nào cũng vô ích. Vân thấy buồn, nhất là không biết nói sao với Hội, anh thân với Trúc vậy, sao Trúc không báo … Vân thấy lo lo!
    Thật ra, Trúc không đi đâu hết, Trúc mượn cớ thôi, bởi cô biết, sự có mặt của cô sẽ làm Hội khó xử. Không phải cô hận anh, cô biết anh yêu cô từ lâu lắm, từ cái hồi mà Vân vô tình thổ lộ, Vân yêu Hội, cô đã âm thầm để ý thái độ của anh, cô biết anh yêu cô chứ không phải Vân. Nhưng Vân mong manh vậy, hiền dịu vậy, liệu cô ấy có chịu được cú sốc không?!
    Trúc đã lảng tránh Hội từ đấy, cô tạo mọi điều kiện cho anh và Vân, dù đôi lúc lòng có nhói đau. Chuyện vừa rồi là một sự cố, một sự cố làm cho cô có thời gian nhìn lại mình, tình cảm của mình dành cho anh. Cô chợt giật mình khi thấy mình không hề hận anh. Cô đón nhận điều đó thật bình thản. Nhưng có con với anh là điều cô không mong đợi. Cô quyết định rồi, ngày mai cô sẽ đi bệnh viện.
    ***
    Chuông nhà thờ đổ một hồi dài, giáo dân cũng dần về hết, chỉ còn lại Trúc, cô ngồi nơi hàng ghế đá, dưới bóng đức mẹ, thẫn thờ nhìn vu vơ, rồi dừng lại nơi một người phụ nữ. Trúc nhìn thật lâu người phụ nữ ấy. Cô đã quỳ dưới chân đức mẹ khá lâu, tay mân mê một cây thánh giá bạc. Hình ảnh đó làm Trúc tò mò, cô kiên nhẫn đợi cho đến khi người phụ nữ đó cầu nguyện xong và lân la hỏi chuyện khi người phụ nữ đến bên nghế đá, ngồi cạnh cô.
    – Chị về muộn vậy?
    – Tôi không nỡ để con lại một mình… nó sẽ lạnh lắm…
    – Ý chị là…
    Rồi trong vô thức, chị kể cho Trúc nghe về mối tình đẹp của chị, anh yêu chị nhưng nhất định không theo đạo. Chị thuyết phục anh thế nào cũng không được?! rồi họ cãi nhau, anh xách xe ra về. Một tai nạn đã cướp mất anh của chị. Đúng lúc chị biết mình có thai, chị đã mừng khôn xiết. Ba mẹ chị, anh chị em chị đã mắng chị không tiếc lời, chị cũng mặc, bởi có con là niềm mong ước của chị. Nhưng có lẽ, kiếp trước chị làm việc ác, nên đứa bé cũng bỏ chị mà đi… Cũng từ đó, chị không thể có con được nữa. Nếu không còn cha mẹ, có lẽ chị đã đi tu…
    Gió chiều se se lạnh, Trúc đã ngồi im như tượng trong bệnh viện suốt buổi chiều để nghĩ về người phụ nữ đó, nghĩ về anh và về con. Cô chợt nhận ra một điều, cô ích kỷ, ít ra là với con của mình. Có thể nó đến không đúng thời điểm, nhưng nó vẫn có quyền sống như bao con người khác. Có những thứ vứt đi của người này, lại là nỗi khát khao của người khác. Nếu một ngày, cô giống người phụ nữ đó …
    ***
    – Cô Trúc, nhận thư nè!
    – Ai mà gởi thư cho mình hè? Con Vân chắc
    “Trúc,
    Mày khỏe không? Công việc mới thế nào, mày đi rồi, không có ai cho tao tâm sự, tao thấy trống trải quá. Tao báo mày một tin, tao không cưới Hội nữa. Tao biết mày sẽ hỏi lý do, lý do đơn giản lắm, tao phát hiện ra anh ấy không thật sự yêu tao, anh đã yêu một người khác, yêu đơn phương mày ạ. Trước đám cưới một tuần, tao qua nhà ảnh chơi. Đúng lúc má ảnh gọi điện kêu ảnh ra cửa hàng đón bà về, ảnh giao nhà cho tao giữ rồi lật đật đi liền. Tao rảnh rỗi không biết làm gì, mở máy tính của ảnh để chơi game. Tao mở yahoo để check mail, tình cờ phát hiện ảnh đang viết thư cho ai đó trên yahoo. Mày biết mà, bản tính con gái tò mò nên tao đọc luôn…”
    Trúc thấy nổi cả gai ốc khi đọc đến đây, có lẽ nào?!! “… thì ra ảnh yêu người khác và còn có tình một đêm nữa mày. Anh ấy viết rất dài, kể lể nỗi nhớ nhung cô gái đó, giờ tao mới biết, tao chỉ là người đến sau thôi. Mà mày cũng biết tính tao, tao rất cầu toàn, tao không cho phép người đàn ông của tao chia xẻ tình cảm với ai hết, vậy là tao nói chia tay. Điều tao buồn nhất là anh ấy không níu kéo gì cả, chỉ gật đầu và bảo “tùy em, anh xin lỗi”. Thiệt sự, tao rất muốn biết cô gái đó là ai, tao muốn truy tới cùng cho hả dạ, nhưng rồi tao nghĩ lại, biết thì sao, không biết thì sao, cũng một kết cục thôi.
    Tao nhớ mày quá, giá mà có mày ở bên cạnh tao, có lẽ tao sẽ bớt cô đơn hơn. Mày không cần an ủi đâu, tao biết mình phải làm gì mà … “
    Vân viết nhiều lắm, hơn hai trang giấy mà Trúc không còn hơi để đọc, thẫn thờ buông rơi lá thư, Trúc chìm đắm trong dòng suy nghĩ, trong vô thức, Trúc đưa tay xoa bụng. Con gái đã gần tám tháng rồi, đạp cũng mạnh mẽ lắm. Kể từ lúc quyết định giữ lại con, Trúc bỗng dưng thấy yêu con nít lạ, Trúc không còn cảm giác phiền hà, bực bội nữa. Nhất là khi cảm nhận được cái đạp nhẹ nhẹ của con, Trúc vui vô cùng, thỉnh thoảng lại cười vu vơ, thỉnh thoảng lại nghĩ về Hội. Nếu Hội biết mình có con, anh sẽ hạnh phúc lắm, Trúc hiểu Hội, anh yêu trẻ con vô cùng. Còn nhớ những lúc café vớ vẩn, Hội hay kể Trúc nghe về mơ ước ngôi nhà và những đứa trẻ. Hôm nay, lá thư này như trút được gánh nặng trong lòng Trúc, cảm giác tội lỗi của kẻ thứ ba như giảm đi phần nào. Ít ra, Vân sẽ không đau khổ về sau nếu biết chồng có con riêng.
    ***
    Cảm giác mệt mỏi sau cơn đau đẻ như được xoa dịu phần nào khi Trúc cảm thấy có bàn tay ai đó đang xoa bóp chân tay cho mình, gượng mở mắt ra, Trúc cứ ngỡ mình đang mê. Hội đang ẵm con, miệng cười tươi, ngọng ngịu “tục tưng của ba, sương quá hà”.
    – Con tỉnh rồi hả, nằm yên chút để dì bóp tay cho, tí nữa hãy ngồi dậy.
    Dì hai dịu dàng khuyên Trúc rồi đứng dậy đi rót nước, còn lại Trúc với sự ngạc nhiên tột độ.
    – Sao em lại giấu anh, sao em lại gánh chịu nỗi đau một mình, em biết là em đã hành hạ anh đến dường nào không? Nếu dì hai không gọi cho anh, cả đời này anh sẽ ân hận vô cùng.
    – Dì Hai gọi anh hả? Dì hứa với em rồi mà …
    – Con đừng giận dì, dì có một mình, thấy con đau gần cả ngày, bác sỹ lại nói thai ngược, làm dì sợ quá trời, dì không dám gọi cho ba mẹ con, cũng không có ai phụ nên dì đành gọi nó, dù sao nó cũng là ba của thằng nhóc mà. Với lại dì không đành lòng nhìn con đi biển một mình như vầy, Trúc à.
    – Em đừng trách dì, anh phải mang ơn dì mới đúng, nhờ có dì mà anh mới có cơ hội gặp em và con. Đừng nghĩ lung tung nữa, em nghỉ đi, con đã có anh lo, không sao hết nhe. Có gì đợi em khỏe rồi ta hãy nói.
    Rồi như chỉ đợi có vậy, Hội ôm ghì Trúc vào lòng, nước mắt rơi nóng hổi trên vai Trúc.
    Không dưng, Trúc thấy bình yên lạ.

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Tag của Chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn không thể đăng chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài
  •  

3110
Lượt xem