Tên fic: Liệu...em còn có thể yêu thương?
Tác giả : Vivi Nhã Phương
Thể loại: Truyện Tình cảm, lãng mạn, hơi buồn một chút
Rating: 12+
Giới thiệu nhân vật: bí mật tạo nên sự hấp dẫn hihi

Một trái tim đã chai sạn bởi bão tố của cuộc đời,
Một ánh mắt chỉ còn lại đau thương và thù hận,
Một hình bóng cô đơn, lẻ loi luôn tìm kiếm trong bóng tối,
Ai có thể cho em thấy chút ánh sáng nhỏ nhoi
“ Liệu...em còn có thể yêu thương”
Chương 1: GÀO THÉT


9h30’ tối...
Một con đường thẳng tắp chạy xuyên qua cánh đồng rộng lớn chỉ còn trơ lại những gốc dạ, cả quãng đường vắng hoe không một bóng người. Không gian nơi đây chỉ toàn một màu đen đặc quánh cũng đúng hôm nay là đêm ba mươi mà. Thêm vào đó cơn mưa rả rích suốt từ sang đến giờ chưa chịu ngưng lại mà càng lúc càng trở nên nặng hạt, những đợt gió mùa thì cứ thi nhau xà xuống mặt đường cào xé rồi lại vút lên trên cao mà gầm thét, một không gian chỉ có thiên nhiên và thiên nhiên.
Bỗng từ phía khúc quẹo xuất hiện một ánh sáng chói lòa, nó di chuyển với một vận tốc rất nhanh. Thì ra đó là ánh sáng phát ra từ đèn pha của một chiếc Lamborghini Aventador màu trắng, thật không thể tin nổi một siêu xe đình đám thế giới lại có thể xuất hiện ở vùng quê xa xôi này. Ngồi sau vô-lăng là một cô gái cột tóc cao và trang điểm rất đậm nhìn giống kiểu trang điểm của những siêu mẫu khi bước lên sàn catwalk vậy

Phút chốc sự yên tĩnh của nơi đây bị chiếm chỗ hoàn toàn, thay vào đó là những tiếng rít và tiếng gầm đáng sợ. Chiếc xe lao đi với một tốc độ kinh người, xé toạc bầu không khí u tịch nơi đây, chớp nhoáng nó mất hút sau rặng tre đầu làng, bất ngờ như lúc nó xuất hiện vậy. Cam đoan là nếu có ai lỡ chứng kiến cảnh này thì có lẽ người đó vẫn đang tiếc ngẩn tiêc ngơ

***

Kettttttttttt......
Tiếng rít của bánh xe trên mặt đường khiến cho một bác gái trong nhà đứng phắt dậy, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa đã mở ra, một cô gái bước vào mang theo cả những cơn gió lạnh thấu xương phía bên ngoài.
Bàng hoàng, trước mặt bác là cô gái cháu gái nhỏ bé đang run rẩy đến đáng thương. Gương mặt cô dù được được trang điểm rất đậm nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ nét lo lắng, thất thần. Đôi môi và bờ vai cô run run, cô thở một cách khó nhọc như đang cố cướp lại mạng sống sau quãng đường tưởng chừng không bao giờ kết thúc kia.
“ Mẹ cháu, mẹ cháu...” Cô cất tiếng hỏi, giọng của cô cũng run như thân hình cô vậy.
“Bà ấy đang ở trên phòng, bác trai đang ở trong đó ông ấy nói chúng ta nên đợi ở ngoài truyen nguoi lon ”
Chưa kịp nghe hết câu cô đã chạy vội lên cầu thang, nhìn cô giống như một chú én nhỏ đang dốc sức bay những mét cuối cùng mà chẳng hề biết thứ gì đang đợi mình phía trước. Thấy vậy người bác vốn nãy giờ đang ngồi đứng không yên cũng nhanh chân chạy theo.
Đã hơn 30 phút trôi qua, cô gái bé nhỏ vẫn chưa hết lo lắng, cô ngồi đó đôi bàn tay xoa vào nhau, chốc chốc cô lại liếc nhìn đồng hồ.
Chính xác là 52 phút sau cánh cửa phòng hé mở, người bác vừa bước ra thì đã bị cánh tay cô gái giữ chặt
- Bác ơi mẹ cháu
Thấy vậy người bác lấy tay vỗ vai cô bé như an ủi
- Yên tâm đi, mẹ cháu ổn rồi, cũng may thiết bị y tế của nhà mình rất đầy đủ. Bây giờ để mẹ cháu nghỉ ngơi xuống đây bác có chuyện muốn nói.
Giống như vừa bỏ được một trái núi khỏi cơ thể mình, cô thở phào nhẹ nhõm nở một nụ cười, ánh mắt thất thần đã tìm lại chút sinh khí, hướng nhìn gian phòng đang đóng kín rồi bước theo sau người bác, cơ thể cô vẫn chưa hết run
***
- Hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy kích động đến vậy – Ông hướng mắt sang phía người bác gái đang ngồi
Nghiến chặt răng bác gái nói từng chữ rõ ràng:
- Hôm nay bà Loan sang đây
Dừng lại, bà quan sát nét mặt của cháu gái mình, gương mặt cô bỗng tối sầm, đôi môi mím chặt, biểu hiện rõ ràng của một người vừa chịu một đả kích lớn
- Bà ta sang đây có việc gì? Người bác tiếp tục giọng có vẻ gay gắt
- Chẳng là hôm trước mẹ cháu có đem sang biếu bà nội bên đó một ít tiền và loại bánh mà cháu gửi về từ Pháp vì bà nội cháu bị ốm, nhưng chỉ qua loa thôi.Chẳng hiểu thế nào mà hôm nay bà ta lại sang nói rằng bà ta cấm mẹ cháu biếu xén ai trong họ nữa nếu không...
- Nếu không thì sao, bác cứ nói đi
- Nếu không bà ta sẽ bảo với thằng Tuấn không cho phép mẹ cháu sang bên đó ăn giỗ nữa. Nhưng mẹ cháu tất nhiên không đồng ý, phận làm con ai lại thấy bố mẹ ốm mà không sang thăm được. Đôi co một lúc thế là bà ta quay sang mắng chửi cháu
Hít một hơi thật dài bác gái nói tiếp
- Bà ta bảo cháu là loại người bất hiếu, vô ơn, ăn cháo đái bát không biết tông ty họ hàng, không biết ruột thịt là gì, có tý tiền thì coi trời bằng vung, nhưng cách bà ta nói chua ngoa lắm
Nói đến đây sự căm thù hiện lên rõ ràng trên gương mặt bà
- Bác đã bảo bà ta im đi, còn đẩy bà ta về nhưng bà ta khỏe quá, càng đẩy bà ta càng nói, bà ta chửi cả mẹ cháu
Những giọt nước mắt lăn trên má bà, bà nói từng nước mắt, rất chậm rất xót xa
- Bà ta nói rằng mẹ cháu là loại đàn bà không biết đẻ, là loại ** đượi thì mới phải bỏ xứ mà đi suốt ngần ấy năm, phải bán cả con gái để có tiền tiêu xài và nhiều câu khác nữa nhưng tốt nhất là không lên nhắc lại. Vậy là mẹ cháu không chịu được
Không thể kìm nén được nữa, nấc lên một tiếng rồi bà gục mặt xuống bàn khóc nức nở
Đập mạnh hai tay xuống bàn, cô bật dậy đi về phía bếp bàn tay ôm lấy trán, cô cố gắng nhưng vẫn không thể ngăn được những giọt nước mắt và tiếng nấc nghẹn ngào.
- Mẹ kiếp, mày tưởng mày là ai chứ, chỉ là một ******** không hơn, chó má, mày là cái gì mà ra lệnh cho mẹ tao, mày là cái gì mà dám chửi mẹ tao, đồ ********, chó má, một lũ chó má.....
Tiếng thét ngày càng lớn, tiếng bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng vọng ra khiến cho hai vợ chồng người bác hốt hoảng chạy vào. Nhìn thấy cảnh tượng đó không ai có thể không trạnh lòng, một cô gái trẻ đang úp ngồi bệt vín vào thành bếp mà khóc, toàn thân cô rung lên từng đợt, nỗi uất hận như nghẹn ngào trong từng tiếng nấc
Người bác già vội chạy tới ôm đưa cháu vào lòng
- Bình tĩnh lại Khánh Ly, đừng khóc nữa mẹ cháu tỉnh giấc
Nghe vậy cô gái chỉ mím chặt môi, những giọt nước mắt chảy xuống khiến môi cô mặn chát, cô gục đầu vào vai người bác cô cố giũ cho những âm thanh không phát ra nơi cuống họng chỉ có người cô là run lên.
Người bác già ôm đứa cháu của mình vào lòng, ông đưa tay lau nhanh những giọt nước nơi khóe mắt như không muốn để ai nhìn thấy. Đến bản thân ông, một người sống gần hết cuộc , gặp đủ các loại người mà khi nghe những lời đó còn cảm thấy muốn vỡ tung ra, nữa là cô một cô gái chỉ mới hơn 25 tuổi đầu stt hay
Cả ba người họ cú như vậy ôm lấy nhau khóc không thành tiếng, phải một nát sau khi tất cả đã bình tĩnh người bác mới tiếp tục
- Có chuyện này bác phải nói với cháu. Gần đây khi khám cho mẹ cháu bác thấy bệnh của mẹ cháu có xu hướng xấu đi. Đợi mẹ cháu khỏe lại nhất định cháu phải đưa bà lên thành phố, đến bệnh viện trung ương khám. Ở đây trang thiết bị hạn chế, khả năng của bác sĩ cũng hạn chế, nếu không may xảy ra vấn đề gì thì mẹ cháu.....
- Ý bác nói là bệnh của mẹ cháu đã rất nặng-cô hoảng hốt nói
- Không, không phải. Ý bác là bệnh của mẹ cháu đã năng hơn một chút, điều kiện ở đây không còn đủ để điều trị nữa vì vậy cháu cần đem mẹ tới những bệnh viện lớn hơn, tốt hơn
- Cháu hiểu , nhưng mẹ cháu khó thuyết phục lắm, trước đây cũng vậy cứ một sống một chết đòi về quê, lần này bác phải giúp cháu thì may ra- cô nói với giọng trầm buồn
Người bác gật đầu ra chiều đồng ý. Thật lòng ông cũng muốn em gái mình đi xa khỏi cái nơi đau khổ này, đã bao nhiêu lần ông khuyên nhủ nhưng bà nhất quyết ở lại, bản thân ông cũng không hiểu được vì sao.

Rao vặt cùng chuyên mục:

  • » Dịch vụ thuê xe du lịch 45 chỗ uy tín tại Hà Nội
  • » Dịch vụ đúc tượng tay chân cho bé tại Hà Nội
  • » Chia sẻ dây hơi khí nén là gì những loại ống dẫn khí nén hiện nay
  • » Nhà cái Kimsa88 những lưu ý toàn thua khi chơi casino qua mạng
  • » Những hướng dẫn rút tiền HDBET88 casino mau chóng
  • » Những sự khác biệt rút tiền HDBET88 casino về tài khoản kho bạc ở 60s
  • » Tổng hợp các phương pháp nạp tiền Nhà Cái Subet mau chóng
  • » Hướng dẫn rút tiền nhà cái kubet11 an toàn về kho bạc nhanh chóng năm 2023
  • » Chỉ dẫn khi đăng ký nhà cái 88bet
  • » Bán sĩ vật phẩm phong thủy Hà Nội, vật trang trí phong thủy đẹp