Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 11
  1. #1
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Tủ mát trưng bày thực phẩm Alaska SL-12C,SL-8C (2 cửa mở ngang)



    Tủ mát trưng bày thực phẩm Alaska SL-12C,SL-8C (2 cửa mở ngang)
    Tủ mát cao cấp 2 cánh mở ngang, thích hợp để trưng bày hoa quả, sữa, thực phẩm...cho các cửa hàng, siêu thị .
    Tủ mát trưng bày thực phẩm Alaska SL-12C,SL-8C (2 cửa mở ngang)

    TỦ MÁT ALASKA SL8C (SL-8C)
    Dung tích: 800 lít
    Kích thước: 1850 x 660 x 1100 (CxSxN)
    Điện năng tiêu thụ: 2.8 Kw.h/24h
    Công suất: 410W
    Nhiệt độ ngăn mát: 0oC - 10oC
    Giá bán: 18.200.000
    Tủ mát trưng bày thực phẩm Alaska SL-12C,SL-8C (2 cửa mở ngang)


    TỦ MÁT ALASKA SL12C (SL-12C)
    Dung tích: 1200 lít
    Kích thước: 2080 x 660 x 1350 (CxSxN)
    Điện năng tiêu thụ: 4.5 Kw.h/24h
    Công suất: 665W
    Giá bán: 22.800.000

    ----------------
    Xuất xứ: Chính hãng
    Thời gian bảo hành: 1 năm
    Cước phí vận chuyển: Miễn phí
    Địa điểm giao hàng: TPHCM, Đà Nẵng, Hà Nội
    (giá ĐN,HN cao hơn một chút, quý khách vui lòng liên hệ để được báo giá)
    Liên hệ và đặt hàng :
    CÔNG TY TNHH NHÂN TÂM
    Địa chỉ: 141B Tây Thạnh, P. Tây Thạnh, Q. Tân Phú
    Điện thoại: 028.54087095 - 54087100 - Fax: 54087096
    Gọi trực tiếp 0938.101.921 để được tư vấn thêm

    Rao vặt cùng chuyên mục:

    • » Dịch vụ sửa điều hòa tại Hưng yên
    • » Sửa điều hòa tại nhà Hà Nội chuyên nghiệp
    • » Việc*bảo dưỡng Chiller tại Bắc Ninh
    • » 12 kinh nghiệm sử dụng điều hòa sao cho bền nhất
    • » Hướng dẫn lắp đặt điều hòa tủ đứng đúng kỹ thuật nhất
    • » Vách thạch cao, Trần thạch cao tại Bắc Ninh
    • » Đóng trần thạch cao tại Bắc Ninh
    • » Trung tâm bảo dưỡng điều hòa ở đâu tốt nhất tại Hưng Yên
    • » Quy trình chuẩn dịch vụ sửa điều hòa tại Hưng Yên
    • » Nạp gas điều hòa tại nhà giá rẻ
    Sửa lần cuối bởi tiennhantam; 08-09-2017 lúc 11:24 AM.

  2. #2
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    chúc bà con mua may bán đắt
    .................................................

  3. #3
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Website công ty BANMAYLANH.COM
    Quý khách hàng tham khảo thêm nhé

  4. #4
    Member cuongk49cntt3's Avatar
    Ngày tham gia
    Sep 2014
    Vị trí hiện tại
    hà nội
    Bài viết
    35
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    TỦ MÁT ALASKA SL8C (SL-8C)
    Dung tích: 800 lít
    Kích thước: 1850 x 660 x 1100 (CxSxN)
    Điện năng tiêu thụ: 2.8 Kw.h/24h
    Công suất: 410W
    Nhiệt độ ngăn mát: 0oC - 10oC

  5. #5
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Hiện nay, do nhu cầu sử dụng các sản phẩm tủ đông lạnh tủ mát ngày cao. Việc bảo quản, sử dụng đúng cách, an toàn để đảm bảo sự hoạt động lâu dài của các sản phẩm tủ đông tủ mát đang được đặt lên hàng đầu. Bài viết này cung cấp một số hướng dẫn cơ bản trong việc sử dụng tủ đông, tủ mát một cách hiệu quả và an toàn nhất 1. Điện áp sử dụng: 220V/50~60Hz.
    - Kiểm tra nguồn điện trước khi cắm sử dụng thiết bị.

    2. Để hạn chế tối đa những nguy hiểm do điện, không cắm nhiều thiết bị chung một ổ cấp điện. Dùng ổ cấp điện riêng cho thiết bị.

    3. Không sử dụng hóa chất Benzol (ben-zen), dung môi, chất tẩy rửa để vệ sinh tủ.

    4. Để tránh bị điện giật, không sử dụng nước khi vệ sinh tủ.

    5. Sau khi rút phích cắm ra khỏi ổ điện hãy đợi 10 phút sau đó mới cắm lại.

    6. Để tránh bị điện giật, không được rút hoặc cắm thiết bị vào ổ điện khi tay ẩm ướt.

    7. Có thể cài hoặc điều chỉnh nhiệt độ bằng bộ điều khiển nhiệt độ.

    8. Không để đồ uống quá lâu, thực phẩm đông lạnh hoặc những thứ liên quan đến thức ăn trong tủ (với tủ mát).

    9. Không để tủ nghiêng quá 40 độ, nói cách khác là điều này làm hỏng máy nén lạnh
    - với tủ đông lạnh một tuần phải xả tuyết một lần (mục đích làm sạch giàn lạnh nâng cao hiệu quả lạnh).

    10. Vệ sinh tủ và bộ phận tản nhiệt (dàn nóng) ít nhất một lần mỗi tháng để nâng cao tuổi thọ và giữ cho tủ sạch.

    11. Không để tay gần bộ phận làm lạnh vì có thể cánh quạt của bộ phận này sẽ làm đau tay bạn.

    12. Để tránh bị điện giật hoặc những nguy hiểm do dây điện gây ra, không được kéo dây cấp điện của tủ khi di chuyển tủ.

    13. Tủ phải đặt trong nhà để tránh mưa/tuyết hoặc những nguồn phát ra sức nóng.

    14. Khi thay bóng đèn trong tủ, hãy nhấn bóng đèn theo hướng thẳng xuống và lấy bóng ra khỏi khe cắm.

    15. Dùng nguồn cấp điện cho tủ thông qua thiết bị chống dò điện, chống quá tải.

  6. #6
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    CÂU CHUYỆN VỀ BA NGƯỜI THẤY VĨ ĐẠI

    Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo, sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?”
    Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta.
    Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: “Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với một tên trộm.”

    Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: “Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!” Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: “Có trộm được gì không?” và ông ta đều đáp: “Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ”. Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.

    Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này.
    Tủ mát trưng bày thực phẩm Alaska SL-12C,SL-8C (2 cửa mở ngang)

    Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: “Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!”

    Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng đó là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất.

    Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gửi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng bằng hành động.

    Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến dã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: “Con tự thắp cây nến này phải không?” Đứa bé đáp: “Thưa phải.” Đoạn ta hỏi: “Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?”

    Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: “Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?”

    Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.
    Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật.

  7. #7
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    BÀ LÃO BÁN RAU
    Tủ mát trưng bày thực phẩm Alaska SL-12C,SL-8C (2 cửa mở ngang)
    Ăn rau không chú ơi ?
    Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

    – Ăn hộ tôi mớ rau…!
    Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
    – Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
    – Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
    Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
    Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
    – Rau này bà bán bao nhiêu?
    – Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.
    Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
    – Sao chú mua nhiều thế?
    – Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!
    Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
    Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ…
    – Nghĩ thế đủ rồi đấy!
    Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
    Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.
    Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
    Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.
    Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
    – Bà bán rau chết rồi.
    – Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.
    – Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.
    – Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

    Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
    Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia.
    Gã không ngờ!



  8. #8
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Tủ mát trưng bày thực phẩm Alaska SL-12C,SL-8C (2 cửa mở ngang)

    Chênh vênh hai lăm

    Hai lăm.
    Chả xấu cũng chả đẹp, chỉ là biết cách nghiêng đầu, chọn một góc gương mặt nhìn được nhất rồi chụp lại, chỉnh cho mờ ảo, upload lên facebook nhận vài chục lượt like, thấy đời khoái trá hẳn ra. Để sáng lại quần áo xúng xính nhào ra đường đón nắng, bụi, gió ào vào khuôn mặt không trang điểm. Tự tin còn nhiều người công nhận nhan sắc ta.
    Hai lăm nổi mụn, mừng rơn, tự an ủi bản thân “lại” bắt đầu dậy thì, đậu thanh xuân chịu nẩy mầm trên mảnh vườn cằn cỗi vết chân chim.
    Hai lăm thích mặc quần đùi đi dự tiệc, lẹp xẹp dép lê lên thảm đỏ sự kiện. Không phải không đủ tiền mua áo vest, chỉ là nghĩ giữa đám người quần là áo lượt, lèng phèng lại thành phong cách riêng. Đến khi bị mời đi vì trang phục không phù hợp, cũng cười vì đã check-in cùng một tấm hình lung linh kịp chụp.

    Hai lăm thích mang boots, bất chấp sự thật rằng nó khiến càng lùn thêm vài cm hiếm hoi. Chỉ là thương cho gót chân mềm. Sợ có người thấy được điểm yếu Achilles nên phải bao bọc kỹ.
    Chân dung hai lăm ngông nghênh đời, thích cười trong mưa, ngồi khóc khi nắng.
    Những buổi sáng hai lăm nhàn rỗi, nằm dài nghe tiếng thời gian gõ nhịp lọc cọc, có con chim nhào ra cúc cu là biết đã sống thêm sáu mươi phút cuộc đời vô nghĩa.
    Những buổi sáng hai lăm vội vã, ngược nắng, ngược gió mười một cây số rưỡi mua ly café đen ở quán quen ba hay uống, để kịp thấy tóc ba bạc nhiều hơn năm cọng so với hôm qua bên bàn cờ tướng lộp cộp.
    Có lần nếm thử thứ café nắng gió đó, thấy cũng bình thường như bao nhiêu ly café đen khác. Hỏi thử mới được nghe, “quán đó trước ba gặp mẹ lần đầu.” Hóa ra café ba uống không cần đường, nó ngọt bằng những kỷ niệm chẳng bao giờ nhạt phai.
    Những buổi trưa hai lăm nhàn nhã, ngồi quán sóng sánh café đen không đường, sóng sánh nỗi nhớ chẳng biết nhớ ai, sóng sánh nhìn đời oằn người ngoài kia. Nhìn người ta chơi trốn tìm cùng nắng. Thấy đời hối hả trôi vèo khi chỉ mình ta chậm bước.
    Những buổi trưa hai lăm bận rộn, lộc cộc gõ những từ vô nghĩa bằng con laptop bốn năm chinh chiến cùng nhau. Thấy phím muốn bung, thương, đời rồi khi nào bung bê như phím? Sợ mơ hồ vậy thôi chứ bản thân biết cũng đã chẳng còn khỏe như hồi bốn năm trước.
    Thương thì thương thơ thẩn thế thôi.
    Những buổi chiều hai lăm chạng vạng, ráng chạy theo chút nắng cuối ngày đang bỏ trốn màn đêm.
    Thấy đời mong manh như pha lê.
    Đưa tay níu nắng, giọt rớt trong lòng, lu mờ dần. Thấy đời cũng thế lu mờ dần.
    Những tối hai lăm, thấy lòng đau. Vết thương cũ tưởng chừng thành sẹo, nay nứt toạc, không chảy máu mà rỉ giọt tình, chẳng còn bao nhiêu để rơi vãi, chắc cũng vài lần nữa rồi lại khánh kiệt khô khan.
    Hai lăm hay ra ban công nhà uống rượu, hút thuốc, thấy đời chấp chới vô cùng tận.
    Nhìn người đi vàng vọt dưới kia, hỏi rằng người nào sống, người nào chết. Họ cứ bước đi trong đêm, chân rảo bước về những miền ký ức riêng không xác định, có khi ngày mai, một trong số họ chẳng còn ngẩng dậy nhìn mặt trời, nhưng đêm nay, chân vẫn cứ bước đều như đám lá vàng rơi xuống từng nhịp.
    Đưa tay níu gió đêm, mát rượi. Thấy sẵn sàng để rơi. Nghĩ, rơi xuống có chết? Rồi lại nghĩ, có chắc đang sống?
    Hai lăm bỏ công việc nhàm chán để theo đuổi đam mê. Nhìn người ta quây quần trong cơm áo gạo tiền cười khinh bỉ, đời không đam mê, sống chi cho hoài phí.
    Nhìn lại thấy sống bản thân đeo đuổi đam mê để đến khi trong túi còn được vài chục ngàn, chẳng dám vào quán gọi ly café sang trọng, thử hỏi không tiền, sống được sao?
    Người cười ta điên?
    Ta cười người quá tỉnh.
    Những tối hai lăm lượn lờ hít bụi đường no lòng phổi, ghé quán nhỏ ven đường, gọi ly sữa đậu nành nóng, uống cho đời bớt lạnh. Nghe câu chuyện của cô bán sữa mà mắt đỏ.
    “Ráng vài năm nữa, thằng út xong đại học rồi về quê, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, chứ… sợ cái đất Sài Gòn này lắm rồi. Nó hút máu người ta.”
    Chợt thấy bản thân xanh xao như thể máu đang bị rút cạn, minh chứng hùng hồn cho câu chuyện vừa được nghe.
    Hai lăm chạy xe thường hay hát. Chẳng đầu chẳng đuôi, cứ nhớ câu nào ráp lại thành câu đó, điệp khúc vậy mà ngân dài như quãng ngày hai lăm chưa đoạn lặp.
    Hai lăm sợ những lần tụ tập cùng đám bạn thân. Nhan sắc tàn phai như xe mất thắng luôn là đề tài muôn thuở.
    Chúng bảo nhau rằng phải bớt ăn, dành tiền cho mớ hóa chất người ta nghĩ ra để cứu vãn nhan sắc. Chúng bảo tao phải nhét thêm cái này vào người, phải rút bớt cái kia khỏi cơ thể. Chúng bảo tao phải cắt, phải nâng, phải cà… phải đẹp!
    Lại vẫn lăn tăn hỏi nhau cái câu hỏi chưa bao giờ tìm được đáp án, “sao chưa có tình yêu?”. Rồi lật đật nhìn lên cho kịp thấy một người đẹp đi ngang, tấm tắc, “thế này mới mong cải thiện giống!”
    Hai lăm thường cô đơn ngay khi đang ngồi giữa đám đông nhiều người. Nói, cười như một thói quen khó bỏ.
    Có thể an ủi người ta, nhưng chẳng thể làm bản thân hết buồn.
    Có thể cho lời khuyên, nhưng mình thường bế tắc.
    Có thể chọc cười người khác, nhưng chẳng thể mua vui cho chính mình.
    Có thể đi với rất nhiều người, nhưng khi cô đơn nhất lại chẳng có ai bên cạnh.
    Thế thì đành lủi thủi một mình một ngựa sắt vượt đường đêm.
    Hai lăm sợ những cơn gió ngược thốc vào người khi cô đơn lúc về. Thèm một vòng tay ôm siết từ phía sau đến lạnh.
    Qua đoạn đường vắng cũ, chợt nhớ khi xưa có lúc môi vội vã tìm môi, lén lút, vụn trộm, để rồi lưỡi chưa kịp chạm nhau đã tách ra vì sợ người ta thấy. Bất giác đưa tay sờ môi, thấy buốt mặn. Kịp ngẩn người về thực tại đã thấy bãi giữ xe trước mặt.
    Hai lăm thấy kỳ cục, lúc chạy xe ngoài đường lại ngáp dài ngáp vắng, về đến nhà y rằng mắt mở thao thao. Chưa kịp thay bộ quần áo ra đã bật facebook, xem có ai khen tấm hình ban sáng chụp là đẹp không. Rồi lại phì cười khi thấy status người ta post cái gì liên quan đến nhớ nhung, chờ đợi. “Chắc nói về mình.”
    Có lần, có người có ý muốn sánh bước trong những ngày hai lăm nhàn tẻ. Muốn mở cửa tim cho người ta bước vào. Nhưng khi người ta hỏi, “tim còn đủ chỗ chứa thêm một người không?”, mới giật mình thấy hóa ra đã vung đầy. Tim còn nặng nề nhiều thứ quá, có những vết thương giờ chẳng hiểu vì sao bị thương, nhưng cái sẹo mờ vẫn hiển hiện khi liếc mắt nhìn qua nó. Thế là, người ta lại bỏ đi, chẳng thể nào tìm được đường vào tim lần nữa.
    Hai lăm sợ cái gì đến nhanh, vì biết lúc đi cũng chẳng chậm. Vu vơ lắm.
    Khuya hai lăm nằm coi phim bộ, tới mấy cảnh nam nữ yêu nhau, quơ quơ cái điều khiển cho nhanh qua. Thấy nhạt, yêu đương cũng quay quần quanh nhiêu đó, yêu, rồi chia tay, rồi lại yêu. Chạy hoài không khỏi.
    Tới đoạn bà mẹ khóc tiễn con trên đoạn đường cuối. “Không thể được, sáng nay nó vẫn còn mỉm cười cùng tôi mà…”
    Mắt lại đỏ hoe. Hai lăm, sợ cái gì liên quan đến sinh ly tử biệt của những người thân trong gia đình, vì chính bản thân đã kinh qua những lần biệt ly đó.
    Hai lăm thích uống rượu vang, đã biết cảm nhận cái đắng chát của thời gian gìn giữ.
    Và như thế, hai lăm chìm vào những cơn mộng sớm mai. Ngày mai ấy, mặt trời sẽ mọc, người ta sẽ thở, chó sẽ vẫn sủa và heo vẫn ăn nhiều. Hai lăm lại sống, lại cười nốt những ngày hai lăm nắng chao nghiên tìm bến đậu.

    Hai lăm, chưa phải ba mươi để chín chắn, già nua, nhưng cũng không còn hai mươi để trẻ trung, vô tư lự.
    Vì vậy mà những ngày hai lăm, lòng thường chênh vênh lắm.

  9. #9
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Nói dối.
    Ngày đó nhà nghèo cha mất, mẹ tần tảo nhưng không đủ ăn. Để con có bữa ngon, mẹ gởi con về giỗ họ. Giữa đám cúng đông vui, chẳng ai đoái hoài, con bơ vơ lạc lõng… Về nhà mẹ hỏi con né tránh: “Dạ, vui! Cô bác mừng con…!!!”.
    Lớn lên, con đi làm xa, tạm gọi là thành đạt. Ngày giỗ họ con về cùng con trẻ, mọi người vui gặp gỡ, chăm sóc đủ điều, từ miếng ăn, chiếc bánh…
    Về nhà nhìn ảnh mẹ con thấy lòng rưng rưng…

  10. #10
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Cô gái ở cửa hàng bán đĩa
    Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.
    Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là "tình yêu từ ánh mắt đầu tiên".
    Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.
    Cô gái ngẩng lên hỏi:
    - Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.
    - Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...
    Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.
    - Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.
    Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.
    Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.
    Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.
    Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.

    Vài ngày sau...
    ‘Reeeeng!...'
    Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:
    - Alô?
    Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.
    - Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.
    Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.
    Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.
    Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.
    Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi "Chào anh, anh dễ thương lắm - Jacelyn".
    Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa. Lại thêm một mảnh giấy ghi: "Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn".
    Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Tag của Chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn không thể đăng chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài
  •  

4887
Lượt xem