Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 11
  1. #1
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Bán tủ trữ và ướp lạnh rượu Alaska JC100*JC28SB*JC18TB*JC18DB*JC18AB*JC18B



    Bán tủ trữ và ướp lạnh rượu Alaska JC100*JC28SB*JC18TB*JC18DB*JC18AB*JC18B
    Tủ bảo quản rượu vang Alaska được nhiều khách hàng ưa chuộng vì mẫu mã đẹp, thiết kế sang trọng, chất lượng ổn định, và đặc biệt là giá thành sản phẩm rẻ hơn so với các dòng sản phẩm cùng loại.

    TỦ RƯỢU ALASKA JC18B
    Giá bán : 3.800.000
    Thông số kỹ thuật:
    Nhiệt độ: 12 ~18ºC
    Điện năng tiêu thụ: 0.7 kw.h/24h
    Kích thước: 411*705*556 mm
    Số chai: 18 chai
    Công suất: 70W
    -----------------------

    Giá bán : 5.240.000
    Thông số kỹ thuật:
    Nhiệt độ: 12 ~18ºC
    Điện năng tiêu thụ: 0.7 kw.h/24h
    Kích thước: 252*515*918 mm
    Số chai: 18 chai
    Công suất: 100W
    -----------------------

    Giá bán : 5.980.000
    Thông số kỹ thuật:
    Nhiệt độ: 8 ~18ºC và 12 ~18ºC
    Điện năng tiêu thụ: 0.7 kw.h/24h
    Kích thước: 252*515*918mm
    Số chai: 18 chai
    Công suất: 100W
    -----------------------

    Giá bán : 5.060.000
    Thông số kỹ thuật:
    Nhiệt độ: 8 ~18ºC và 12 ~18ºC
    Điện năng tiêu thụ: 0.6 kw.h/24h
    Kích thước: 355*511*645mm
    Số chai: 18 chai
    Công suất: 100W
    -----------------------

    Giá bán : 4.170.000
    Thông số kỹ thuật:
    Nhiệt độ: 12 ~18ºC
    Điện năng tiêu thụ: 0.8 kw.h/24h
    Kích thước: 460*442*738mm
    Số chai: 28 chai
    Công suất: 75W
    -----------------------

    Giá bán : 7.630.000
    Thông số kỹ thuật:
    Nhiệt độ: 12 ~18ºC
    Điện năng tiêu thụ: 0.6 kw.h/24h
    Kích thước: 595*590*830mm
    Số chai: 44 chai
    Công suất: 120W
    -----------------------

    Giá bán : 15.630.000
    Thông số kỹ thuật:
    Nhiệt độ: 5 ~18ºC
    Điện năng tiêu thụ: 0.8 kw.h/24h
    Kích thước:595*590*1415mm
    Số chai: 100 chai
    Công suất: 120W
    Bán tủ trữ và ướp lạnh rượu Alaska JC100*JC28SB*JC18TB*JC18DB*JC18AB*JC18B


    Xuất xứ: chính hãng
    Bảo hành 1 năm
    Giao hàng tận nơi, miễn phí vận chuyển nội thành, Hà Nội, Đà Nẵng (giá các tỉnh thành cao hơn, quý khách liên hệ công ty để có giá chính xác)
    -------------
    Liên hệ mua hàng hàng:
    CÔNG TY CƠ ĐIỆN LẠNH NHÂN TÂM
    Địa chỉ: 141 Tây Thạnh, Q. Tân Phú

    Tel : 08 5408 7100 - 5408 7095 - Fax : 08 5408 7096
    Hotline: 0938.101.921 (Ms Tiên)

    Rao vặt cùng chuyên mục:

    • » Máy Lạnh Shap giá rẻ
    • » Lắp máy lạnh văn phòng phù hợp
    • » Dịch vụ sửa điều hòa tại Hưng yên
    • » Sửa điều hòa tại nhà Hà Nội chuyên nghiệp
    • » Việc*bảo dưỡng Chiller tại Bắc Ninh
    • » 12 kinh nghiệm sử dụng điều hòa sao cho bền nhất
    • » Hướng dẫn lắp đặt điều hòa tủ đứng đúng kỹ thuật nhất
    • » Vách thạch cao, Trần thạch cao tại Bắc Ninh
    • » Đóng trần thạch cao tại Bắc Ninh
    • » Trung tâm bảo dưỡng điều hòa ở đâu tốt nhất tại Hưng Yên
    Sửa lần cuối bởi tiennhantam; 28-06-2017 lúc 09:42 AM.

  2. #2
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Ăn rau không chú ơi ?
    Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

    – Ăn hộ tôi mớ rau…!

    Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
    – Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
    – Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
    Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
    Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
    – Rau này bà bán bao nhiêu?
    – Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.
    Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
    – Sao chú mua nhiều thế?
    – Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

    Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
    Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ…

    – Nghĩ thế đủ rồi đấy!

    Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
    Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

    Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
    Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

    Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
    – Bà bán rau chết rồi.
    – Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.
    – Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.
    – Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

    Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
    Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia.
    Gã không ngờ!

  3. #3
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Bán tủ trữ và ướp lạnh rượu Alaska JC100*JC28SB*JC18TB*JC18DB*JC18AB*JC18B
    Giấy chứng nhận con người

    Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi áng chừng đi làm thuê, hạch sách: -Vé tàu!

    Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
    Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc:
    – Đây là vé trẻ em.
    Người đàn ông đứng tuổi đỏ bằng mặt, nhỏ nhẹ đáp:
    -Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao?
    Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi:
    -Anh là người tàn tật?
    -Vâng, tôi là người tàn tật.
    -Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
    Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp:
    -Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em
    Cô soát vé cười gằn:
    -Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật?
    Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên – Tôi chỉ còn một nửa bàn chân.
    Cô soát vé liếc nhìn, bảo:
    – Tôi cần xem chừng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật!
    Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích:
    – Tôi không có hộ khẩu của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra sự cố ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
    Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
    Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật …
    Trưởng tàu cũng hỏi:
    – Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu?
    Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho Trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình.
    Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
    – Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
    Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có bốn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc:
    – Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
    Trưởng tàu nói kiên quyết:
    – Không được.
    Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu:
    – Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
    Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý:
    – Cũng được.
    Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi:
    – Anh có phải đàn ông không?
    Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại:
    – Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không?
    – Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không?
    – Đương nhiên tôi là đàn ông!
    – Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem?
    Mọi người chung quanh cười rộ lên.
    Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói:
    – Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả?
    Đồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói:
    – Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
    Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao.
    Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành:
    – Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
    Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng:
    – Cô hoàn toàn không phải người!
    Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé:
    – Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì?
    Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
    Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…

    Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
    Chỉ có một người không cười. Đó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn chân chân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.

  4. #4
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Bát cơm đáng giá mấy đồng?
    Cô bé rón rén lại gần quầy bán cơm.
    – Cô ơi cô cho con xin 1 chén cơm được không? Bữa nay mẹ con bệnh, không đi làm được, con không có tiền mua cơm…
    – Không có tiền thì biến đi!
    Ngày hôm sau cô bé lại tới, gương mặt rạng rỡ hơn hẳn.
    – Cô ơi cô bán cho con 3 ngàn cơm nha!
    – Có mỗi 3 ngàn thì biến đi, ai bán 3 ngàn cơm cho mày!
    Cô bé nấc nghẹn, bàn tay cùng mấy tờ bạc lẻ run run…
    – Dạ con tưởng… chỉ cần có tiền là sẽ mua được cơm…
    Thế mới biết, thứ lạnh nhất trên thế gian này không phải là băng
    tuyết. Mà chính là trái tim con người…

  5. #5
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Cô gái ở cửa hàng bán đĩa
    Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.
    Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là "tình yêu từ ánh mắt đầu tiên".
    Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.
    Cô gái ngẩng lên hỏi:
    - Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.
    - Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...
    Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.
    - Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.
    Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.
    Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.
    Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.
    Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.

    Vài ngày sau...
    ‘Reeeeng!...'
    Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:
    - Alô?
    Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.
    - Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.
    Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.
    Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.
    Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.
    Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi "Chào anh, anh dễ thương lắm - Jacelyn".
    Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa. Lại thêm một mảnh giấy ghi: "Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn".
    Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

  6. #6
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Vì sao tay con gái lại mềm
    Năm ấy họ mới tròn 18 tuổi. Chàng trai tỏ tình với một cô gái hết sức bình thường. Đó là lần đầu tiên có người nói lời yêu với cô gái. Cô gái ngây thơ nghĩ rằng tình yêu thật giản đơn. Cô nhanh chóng đón nhận tình yêu của chàng trai. Họ bên nhau rất ngọt ngào. Lúc nào chàng trai cũng nhường nhịn cô gái, cô gái nói gì chàng trai cũng nghe, thậm chí ngay cả khi cô gái muốn chia tay. Cho dù cô gái có đưa ra quyết định gì, chàng trai cũng đều đồng ý. Nhưng khi cô gái muốn làm em gái của chàng trai thì chàng trai chưa bao giờ gật đầu.
    Cuối cùng họ vẫn ở bên nhau. Họ học ở hai trường khác nhau. Chàng trai tốt nghiệp sớm hơn cô gái và đi làm ở một công xưởng. Anh rất tốt với cô gái. Mỗi lần có lương, anh đều dẫn cô gái đi chơi, mua cho cô gái rất nhiều quần áo. Mỗi lần như thế, cô gái thường đặt một nụ hôn thật ngọt ngào lên má chàng trai, rồi nắm chặt lấy tay chàng trai.
    Cô gái lúc nào cũng chê tay chàng trai cứng. Chàng trai cười, nói: “Vì có em nên anh phải ra sức kiếm tiền để em được hạnh phúc, vì thế tay anh mới cứng thế này”. Nghe rồi, mắt cô gái thấy cay cay, nước mắt lăn dài trên má.
    Chàng trai ôm lấy cô gái, hôn lên hai hàng nước mắt đang chảy, nói: “Nước mắt rất mặn, sau này em sẽ không để em phải khóc những giọt nước mắt đau thương, nước mắt của em phải là nước mắt ngọt,” Cô gái ghẽ xoa đầu chàng trai: “Anh ngốc của em, làm gì có nước mắt ngọt.”
    Thời gian trôi qua thật nhanh. Họ đã 26 tuổi. Cô gái vẫn chưa nói chuyện của hai người với bố mẹ. Hôm ấy, chàng trai lại nhắc cô gái chuyện tương lai. Chàng trai đã nổi cáu.
    Đây là lần đầu tiên chàng trai tức giận, là lần thứ hai cô gái khóc. Cô gái khóc rất đau lòng. Nhìn thấy bạn gái buồn, trái tim chàng trai cũng nhói đau. Chàng trai lau nước mắt trên mặt cô gái. Cô gái cảm thấy bàn tay chàng trai hình như có vết chai. Cô dắt tay chàng trai về nhà.
    Nhìn thấy hai người, bố mẹ cô gái vô cùng giận dữ. Nhưng sự kiên quyết của cô gái khiến bố mẹ rất buồn. Nhưng bố mẹ cô nhất quyết không đồng ý. Sau đó, cô hứa với bố mẹ sẽ không qua lại với chàng trai.
    Ai ngờ, cô gái lén lấy sổ hộ khẩu của gia đình và cưới chàng trai. Cô để lại một bức thư rồi bỏ nhà ra đi. Bố mẹ không đi tìm cô. Ngày cưới, mọi thứ đều rất đơn giản, chỉ có người của nhà trai.
    Cô gái thấy rất cô đơn. Đêm tân hôn, chàng trai ôm chặt lấy vợ, khẽ thì thầm vào tai vợ: “Vợ yêu à, đừng buồn nữa nhé, anh sẽ mang lại hạnh phúc mãi mãi cho em, sẽ làm em không sợ tuổi già, ” Người vợ mỉm cười. Những ngày tháng sau đám cưới, họ sống rất hạnh phúc. Hai năm sau, họ có một cậu con trai. Chồng cô bảo cô nghỉ việc ở nhà trông con. Người vợ đồng ý. Vẫn như năm xưa, mỗi lần được lĩnh lương anh đều đưa vợ đi mua sắm quần áo và làm đẹp. Vợ anh ngày càng xinh đẹp, còn anh đã bắt đầu có tuổi.
    Người vợ bắt đầu trách cứ chồng kiếm ít tiền, người thì ngày càng già đi. Với suy nghĩ ấy, người vợ đã đi ngoại tình. Chồng cô đã phát hiện ra những tin nhắn rất mùi mẫn, tình cảm trong điện thoại di động của vợ. Anh muốn nói chuyện thẳng thắn với vợ, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này. Nhưng vợ anh đã nói người đàn ông kia là một ông chủ lớn rất giàu có. Anh ta có thể đem lại hạnh phúc cho cô, cô mong là chồng cô sẽ để cô ra đi.
    Người chồng tát vợ. Người vợ bật khóc. Đây là lần thứ ba cô khóc. Người vợ chạy ra khỏi nhà. Ngày hôm sau, người chồng gọi điện cho vợ nhưng cô không nghe máy. Anh nhắn tin bảo vợ đưa con về. Đơn ly dị anh đã viết xong. Nửa tiếng sau người vợ về đến nhà. Cô thu dọn quần áo. Nhìn tủ quần áo gần như trống không, chỉ còn lại vài bộ quần áo của chồng. Cô lau vội nước mắt dắt con đi. Người chồng chỉ lặng lẽ ngồi hút thuốc.
    Tối hôm ấy nhân tình của cô đón cô về nhà. Cô không thấy vui một chút nào nhưng vẫn cố cười gượng gạo. Cô nắm lấy tay nhân tình, cảm thấy tay anh không có một vết chai sạn nào, cũng không bị thô ráp. Nhân tình nhìn thấy cô thất thần nhìn tay mình, cười nói: “Em biết không? Anh thực sự rất tò mò là vì sao tay em vừa mềm vừa mịn.” Cô im lặng như người mất hồn, nước mắt trào ra, như chiếc vòng ngọc bị đứt, nghẹn lời nói: “Vì em có một người chồng luôn yêu thương em.”
    Cô nói xin lỗi nhân tình rồi đi mất. Trên đường về, cô luôn miệng nói: “Chồng ơi, em về đây, anh có đang tìm em không đấy?” Về đến nhà, cô mở cửa vào nhà, cảnh tượng trước mắt làm cô đứng khựng người lại. Chồng cô nằm trên giường, máu đỏ nhuốm đầy chăn. Chồng cô đã cắt cổ tay tự sát. Có một bức thư để trên bàn:
    “Vợ yêu à, cho phép anh được gọi em một lần như thế được không? Trong tim anh em luôn là thứ quý giá nhất. Năm xưa anh có nói anh sẽ không để nước mắt em có vị mặn, nước mắt em phải có vị ngọt. Thực ra anh muốn nói là anh sẽ không bao giờ để em phải khóc vì anh, chứ nước mắt có bao giờ ngọt được đâu em? Em thường chê tay anh chai sạn. Em có biết tại sao tay anh có nhiều chai sạn thế không? Một nửa vết chai trên tay anh là vì em. Anh không muốn em phải vất vả, không muốn em không được hạnh phúc. Em thường nói người phụ nữ có bàn tay mềm là người phụ nữ có phúc. Vì thế anh nhất định phải làm em hạnh phúc, không muốn em phải thất vọng. Em đã hi sinh tất cả vì anh, trong đó có cả bố mẹ em. Anh làm sao nhẫn tâm để em không được hạnh phúc. Em đã giành cả cuộc đời em cho anh. Đến kiếp sau nhất định anh sẽ không buông tay, cũng sẽ không để em đi. Em yêu ơ, anh yêu em, thực sự rất yêu em.”
    Người vợ khóc, cô nắm lấy tay chồng, nói: “Chồng ơi, tay anh nhiều chai sạn quá, tại sao anh không đợi em, anh đi rồi ai chăm sóc em đây, anh nỡ để em lại một mình sao anh?”

  7. #7
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    TÌNH MUỘN
    Người ta nói say rượu không tốt, thật sự là vậy, nó làm người ta hoan lạc và rồi … mất lý trí. Trúc đã rơi vào hoàn cảnh như thế đó. Giờ cô đang hứng chịu hậu quả, một thằng nhóc (mà cũng không biết chính xác là thằng hay con nữa) hình thành trong bụng cô.

    Trúc ghét trẻ con, nó phiền hà, lôi thôi và chán ngắt. Giờ thì cái sinh vật bé nhỏ không mong đợi đó đang dần lớn lên, sẽ chiếm lĩnh hết cái vòng eo con kiến của cô, nó làm cô thật sự khó chịu. Tuy nhiên, cô lại không trách nó, bởi cô biết nó vô tội, tội là do sự bất cẩn của cô, tội là ở ông bạn của cô.
    Hội là bạn – chính xác là bạn nối khố từ thời cô còn “truổng cời tắm mưa”, nhà gã sát vách nhà cô, mà nhà gã và nhà cô đều nghèo nên thân nhau là chuyện đương nhiên. Chính xác là Hội lớn hơn cô 3 tuổi, nhưng khi mà người ta chơi thân với nhau thì tuổi tác không phải là vấn đề quan trọng, họ vẫn mày tao như thường (đấy là cô suy từ bụng của mình thôi, chứ từ hồi vào cấp 3, Hội đã gọi cô bằng em rồi). Hội biết rõ cô cá tính như thế nào, nên cứ mặc cô muốn kêu sao cũng được, miễn cô vui. Giờ thì chính cái ông bạn khốn khiếp đó lại làm cho cô như thế này, cô bực hắn quá.
    – Em hả? anh vào được không?
    – Tôi không có mượn anh đến
    – Anh muốn nói chuyện với em thật mà
    – Tôi chẳng có gì để nói với anh, về đi
    – Thật ra thì hôm đó anh uống quá say, anh không…nên anh…anh không có ý chối bỏ trách nhiệm, anh mong em hiểu và cho anh được bù đắp…
    – Im ngay, anh sắp cưới Vân rồi, đừng phiền tôi, tôi chả cần anh trách nhiệm. Về lo cho gia đình anh đi.
    – Trúc à …
    Không để cho gã nói hết câu, cô tắt máy, khóa cửa. Cô cần thời gian để suy nghĩ, cùng lắm thì bỏ nó đi, mới ba tuần thôi mà.
    ***
    Anh yêu Trúc, yêu say đắm từ lần đầu nhìn em tinh khôi trong tà áo dài, với anh, Trúc là người tình, là người vợ duy nhất trong cuộc đời. Vậy mà em vô tư quá, em cứ song song bên đời anh, trêu ngươi anh, thậm chí là làm anh phát điên. Rồi hôm nay, khi em gọi cho anh đến một quán rượu, nhìn em đau khổ, hành hạ bản thân vì tình, vì cái thằng vớ vẩn nào đó, anh đã không kềm được lòng mình, anh dìu em về trong men say và niềm hân hoan khôn tả.
    Em trách anh vụ lợi, đê tiện hay gì cũng được, bởi nhìn em trong vòng tay kẻ khác là điều quá sức chịu đựng của anh. Em phải là của anh, bản chất một thằng đàn ông trỗi dậy mãnh liệt khi anh nghĩ đến điều đó. Để rồi giờ đây, sự lạnh lùng của em đã cho anh biết anh sai lầm. Việc chiếm đoạt ai đó không đem người ta lại gần hơn, mà đôi khi nó còn làm cho khoảng cách xa vời, có khi là mãi mãi.
    Hội đã mất ngủ kể từ đêm hôm đó, anh suy nghĩ thật nhiều, về Trúc, về Vân – người con gái được anh chọn để khỏa lấp hình ảnh của Trúc. Anh thật ích kỷ khi đã làm tổn thương cả hai cô gái, anh thật sự bối rối. Anh nhất định phải làm gì đó … nhất định.
    ***
    Trúc đột ngột hẹn Vân café, có vẻ rất nghiêm trọng, thái độ của Trúc làm Vân hồi hộp, trái lại với sự lo lắng của Vân, Trúc rất bình tĩnh, có phần cứng rắn:
    – Đến sớm vậy bạn, kêu gì chưa? Như cũ nhé.
    – Ừ, như cũ.
    – Ok, em cho chị hai café đen, ít đường.
    Trúc và Vân là bạn thời sinh viên, thân nhau nhưng tính tình lại trái ngược, trong khi Trúc sôi động, bộc trực thì Vân lại nhu mì, lặng lẽ. Thế mà họ lại có chung nhau nhiều sở thích, như bây giờ nè.. café đen ít đường.
    – Hú tao ra có chi hông?
    – Có, đám cưới mày, tao không dự được, tao ra Phú Quốc làm, tuần rồi mới có một dự án ngoài đó. Tao bị đì, không từ chối được. Đừng giận nhe.
    – Mày báo anh Hội chưa?
    – Lãng nhách, sao tao phải báo cho thằng chả, nói mày được rồi.
    – Mày với ảnh thân nhau mà, mày không báo ảnh buồn sao?
    – Mày buồn mới quan trọng, còn ổng thì có mày an ủi rồi, buồn khỉ gì! Khéo lo
    – Mày … không dự đám cưới của tao thiệt hả?
    – Thiệt, tao cũng buồn nhưng hết cách rồi em gái ….
    Café của Trúc & Vân chỉ có thế, cả hai trầm ngâm rồi từ giã. Vân biết tính Trúc, nói là làm, có khuyên cách nào cũng vô ích. Vân thấy buồn, nhất là không biết nói sao với Hội, anh thân với Trúc vậy, sao Trúc không báo … Vân thấy lo lo!
    Thật ra, Trúc không đi đâu hết, Trúc mượn cớ thôi, bởi cô biết, sự có mặt của cô sẽ làm Hội khó xử. Không phải cô hận anh, cô biết anh yêu cô từ lâu lắm, từ cái hồi mà Vân vô tình thổ lộ, Vân yêu Hội, cô đã âm thầm để ý thái độ của anh, cô biết anh yêu cô chứ không phải Vân. Nhưng Vân mong manh vậy, hiền dịu vậy, liệu cô ấy có chịu được cú sốc không?!
    Trúc đã lảng tránh Hội từ đấy, cô tạo mọi điều kiện cho anh và Vân, dù đôi lúc lòng có nhói đau. Chuyện vừa rồi là một sự cố, một sự cố làm cho cô có thời gian nhìn lại mình, tình cảm của mình dành cho anh. Cô chợt giật mình khi thấy mình không hề hận anh. Cô đón nhận điều đó thật bình thản. Nhưng có con với anh là điều cô không mong đợi. Cô quyết định rồi, ngày mai cô sẽ đi bệnh viện.
    ***
    Chuông nhà thờ đổ một hồi dài, giáo dân cũng dần về hết, chỉ còn lại Trúc, cô ngồi nơi hàng ghế đá, dưới bóng đức mẹ, thẫn thờ nhìn vu vơ, rồi dừng lại nơi một người phụ nữ. Trúc nhìn thật lâu người phụ nữ ấy. Cô đã quỳ dưới chân đức mẹ khá lâu, tay mân mê một cây thánh giá bạc. Hình ảnh đó làm Trúc tò mò, cô kiên nhẫn đợi cho đến khi người phụ nữ đó cầu nguyện xong và lân la hỏi chuyện khi người phụ nữ đến bên nghế đá, ngồi cạnh cô.
    – Chị về muộn vậy?
    – Tôi không nỡ để con lại một mình… nó sẽ lạnh lắm…
    – Ý chị là…
    Rồi trong vô thức, chị kể cho Trúc nghe về mối tình đẹp của chị, anh yêu chị nhưng nhất định không theo đạo. Chị thuyết phục anh thế nào cũng không được?! rồi họ cãi nhau, anh xách xe ra về. Một tai nạn đã cướp mất anh của chị. Đúng lúc chị biết mình có thai, chị đã mừng khôn xiết. Ba mẹ chị, anh chị em chị đã mắng chị không tiếc lời, chị cũng mặc, bởi có con là niềm mong ước của chị. Nhưng có lẽ, kiếp trước chị làm việc ác, nên đứa bé cũng bỏ chị mà đi… Cũng từ đó, chị không thể có con được nữa. Nếu không còn cha mẹ, có lẽ chị đã đi tu…
    Gió chiều se se lạnh, Trúc đã ngồi im như tượng trong bệnh viện suốt buổi chiều để nghĩ về người phụ nữ đó, nghĩ về anh và về con. Cô chợt nhận ra một điều, cô ích kỷ, ít ra là với con của mình. Có thể nó đến không đúng thời điểm, nhưng nó vẫn có quyền sống như bao con người khác. Có những thứ vứt đi của người này, lại là nỗi khát khao của người khác. Nếu một ngày, cô giống người phụ nữ đó …
    ***
    – Cô Trúc, nhận thư nè!
    – Ai mà gởi thư cho mình hè? Con Vân chắc
    “Trúc,
    Mày khỏe không? Công việc mới thế nào, mày đi rồi, không có ai cho tao tâm sự, tao thấy trống trải quá. Tao báo mày một tin, tao không cưới Hội nữa. Tao biết mày sẽ hỏi lý do, lý do đơn giản lắm, tao phát hiện ra anh ấy không thật sự yêu tao, anh đã yêu một người khác, yêu đơn phương mày ạ. Trước đám cưới một tuần, tao qua nhà ảnh chơi. Đúng lúc má ảnh gọi điện kêu ảnh ra cửa hàng đón bà về, ảnh giao nhà cho tao giữ rồi lật đật đi liền. Tao rảnh rỗi không biết làm gì, mở máy tính của ảnh để chơi game. Tao mở yahoo để check mail, tình cờ phát hiện ảnh đang viết thư cho ai đó trên yahoo. Mày biết mà, bản tính con gái tò mò nên tao đọc luôn…”
    Trúc thấy nổi cả gai ốc khi đọc đến đây, có lẽ nào?!! “… thì ra ảnh yêu người khác và còn có tình một đêm nữa mày. Anh ấy viết rất dài, kể lể nỗi nhớ nhung cô gái đó, giờ tao mới biết, tao chỉ là người đến sau thôi. Mà mày cũng biết tính tao, tao rất cầu toàn, tao không cho phép người đàn ông của tao chia xẻ tình cảm với ai hết, vậy là tao nói chia tay. Điều tao buồn nhất là anh ấy không níu kéo gì cả, chỉ gật đầu và bảo “tùy em, anh xin lỗi”. Thiệt sự, tao rất muốn biết cô gái đó là ai, tao muốn truy tới cùng cho hả dạ, nhưng rồi tao nghĩ lại, biết thì sao, không biết thì sao, cũng một kết cục thôi.
    Tao nhớ mày quá, giá mà có mày ở bên cạnh tao, có lẽ tao sẽ bớt cô đơn hơn. Mày không cần an ủi đâu, tao biết mình phải làm gì mà … “
    Vân viết nhiều lắm, hơn hai trang giấy mà Trúc không còn hơi để đọc, thẫn thờ buông rơi lá thư, Trúc chìm đắm trong dòng suy nghĩ, trong vô thức, Trúc đưa tay xoa bụng. Con gái đã gần tám tháng rồi, đạp cũng mạnh mẽ lắm. Kể từ lúc quyết định giữ lại con, Trúc bỗng dưng thấy yêu con nít lạ, Trúc không còn cảm giác phiền hà, bực bội nữa. Nhất là khi cảm nhận được cái đạp nhẹ nhẹ của con, Trúc vui vô cùng, thỉnh thoảng lại cười vu vơ, thỉnh thoảng lại nghĩ về Hội. Nếu Hội biết mình có con, anh sẽ hạnh phúc lắm, Trúc hiểu Hội, anh yêu trẻ con vô cùng. Còn nhớ những lúc café vớ vẩn, Hội hay kể Trúc nghe về mơ ước ngôi nhà và những đứa trẻ. Hôm nay, lá thư này như trút được gánh nặng trong lòng Trúc, cảm giác tội lỗi của kẻ thứ ba như giảm đi phần nào. Ít ra, Vân sẽ không đau khổ về sau nếu biết chồng có con riêng.
    ***
    Cảm giác mệt mỏi sau cơn đau đẻ như được xoa dịu phần nào khi Trúc cảm thấy có bàn tay ai đó đang xoa bóp chân tay cho mình, gượng mở mắt ra, Trúc cứ ngỡ mình đang mê. Hội đang ẵm con, miệng cười tươi, ngọng ngịu “tục tưng của ba, sương quá hà”.
    – Con tỉnh rồi hả, nằm yên chút để dì bóp tay cho, tí nữa hãy ngồi dậy.
    Dì hai dịu dàng khuyên Trúc rồi đứng dậy đi rót nước, còn lại Trúc với sự ngạc nhiên tột độ.
    – Sao em lại giấu anh, sao em lại gánh chịu nỗi đau một mình, em biết là em đã hành hạ anh đến dường nào không? Nếu dì hai không gọi cho anh, cả đời này anh sẽ ân hận vô cùng.
    – Dì Hai gọi anh hả? Dì hứa với em rồi mà …
    – Con đừng giận dì, dì có một mình, thấy con đau gần cả ngày, bác sỹ lại nói thai ngược, làm dì sợ quá trời, dì không dám gọi cho ba mẹ con, cũng không có ai phụ nên dì đành gọi nó, dù sao nó cũng là ba của thằng nhóc mà. Với lại dì không đành lòng nhìn con đi biển một mình như vầy, Trúc à.
    – Em đừng trách dì, anh phải mang ơn dì mới đúng, nhờ có dì mà anh mới có cơ hội gặp em và con. Đừng nghĩ lung tung nữa, em nghỉ đi, con đã có anh lo, không sao hết nhe. Có gì đợi em khỏe rồi ta hãy nói.
    Rồi như chỉ đợi có vậy, Hội ôm ghì Trúc vào lòng, nước mắt rơi nóng hổi trên vai Trúc.
    Không dưng, Trúc thấy bình yên lạ.

  8. #8
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Nói dối.

    Ngày đó nhà nghèo cha mất, mẹ tần tảo nhưng không đủ ăn. Để con có bữa ngon, mẹ gởi con về giỗ họ. Giữa đám cúng đông vui, chẳng ai đoái hoài, con bơ vơ lạc lõng… Về nhà mẹ hỏi con né tránh: “Dạ, vui! Cô bác mừng con…!!!”.

    Lớn lên, con đi làm xa, tạm gọi là thành đạt. Ngày giỗ họ con về cùng con trẻ, mọi người vui gặp gỡ, chăm sóc đủ điều, từ miếng ăn, chiếc bánh…

    Về nhà nhìn ảnh mẹ con thấy lòng rưng rưng…

  9. #9
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Giao hàng miễn phí nội thành, Hà Nội, Đà Nẵng, các tỉnh lân cận, ....

  10. #10
    Member tiennhantam's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Bài viết
    75
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts


    Tủ rượu Alaska - Thương hiệu nổi tiếng được người Việt tin dùng

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Tag của Chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn không thể đăng chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài
  •  

7696
Lượt xem